Bờ sông nước cuốn Cô gái hoang ngồi nhìn xuống chân Sám hối một mình bên nỗi đau bóng tối giang hồ Mong qua cơn mộng du một thời Gạt thôi nước mát hãy cho đời nhìn lại vẫn tin Quá khứ dưới gót giầy, em cứ đi tới vùng trời mới Thênh thang nơi phồn hoa quên cơn mơ ngày qua Nơi kia cơn mộng du lụi tàn Vục đầy nước mát trong đôi tay gột – bụi sẽ phai Nắng, gió vẫn đầy em có tin đứng bên ngày mới Thôi quên đi ngày qua trong cơn mơ phù hoa Mong cho cơn mộng du lụi tàn Cười lên với nắng hãy cho đời nhìn em đứng dậy Không ai cho không ai bao giờ nên em hãy tự tìm lại chính em Phủi bụi hồng lấm thân Cho tan cơn mộng du